Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Hãy an lòng yên nghỉ chú nhé, chú Phạm Hùng Cường!

Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Phạm Hùng Cường


Có một người chú mà mình quý mến và ngưỡng mộ vô cùng, không chỉ là một doanh nhân thành đạt mà còn là một nghệ sĩ tài năng.
Vài năm trước khi mình bắt đầu mê mẩn với chụp ảnh, nhân một lần ra bắc ba mình có nói mày đến mà đàm đạo với chú Cường ấy, chắc chắn sẽ học hỏi được nhiều. Đó là lần đầu mình mạnh dạn ngồi hàn huyên nói chuyện với chú. Thật ra là mình toàn gật gù ngồi nghe từ đầu đến cuối là chính. Chú chẳng chỉ gì cả, thay vào đó là nói về đạo lý làm người, rồi bàn về 2 chữ Nghệ thuật và Nghệ sĩ. Với cách nói chuyện rất hấp dẫn và trải nghiệm, chú là một trong số ít nhân vật đã ảnh hưởng lên suy nghĩ và tư tưởng của mình.
Từ đó về sau, mỗi lần ra bắc, không lần nào mình không ghé chào hỏi và mong được nghe chú nói chuyện. Cô mình (vợ chú) còn đùa rằng người ta phải mời mãi chú mày mới đi giảng và nói chuyện đấy con ạ, con phải siêng ra đây chơi với cô và nói chuyện với chú hơn nha. Hồi đó mình còn ngây ngô, chú bảo mày muốn học hỏi gì về tinh thần Nhiếp ảnh, chú giới thiệu cho bạn bè chú trong miền nam nhiều lắm đến đó mà bái sư, ấy vậy chỉ biết cười xoà.
Bức ảnh Những người Đồng đội đoạt giải nhất ảnh nghệ thuật toàn Quốc năm 2004 - Phạm Hùng Cường
Gần đây nhất, tức là mới sau Tết năm rồi. Sau những ngày đi Hà Giang về lại Hà Nội, mình có mời anh bạn đi Tây Bắc cùng ghé gặp chú mà chú không có nhà. Hai ngày sau lúc gần bay về SG, mình quay lại nhà cô chú ăn bữa cơm. Có một kỉ niệm đặc biệt là ngoài nói chuyện về nghề nghiệp, chú có lấy đàn ra nói để tao đàn cho mày nghe mấy bài ca vừa mới sáng tác xong.
Chú nói là mình là dân Nhiếp ảnh, nhưng cũng mê hát ca. Chờ mãi chẳng thấy có bài hát nào ca ngợi về Nhiếp ảnh, thôi thì tự mình soạn nhạc sáng tác lời ca luôn. Chính khoảnh khắc khi mình lặng người lắng nghe chú đàn hát đó, những âm bậc vang lên, đó một kỉ niệm tuyệt vời của mình về chú.


Mới 2 ngày nay thôi, nhận được hung tin báo từ ba là chú vừa qua đời đột ngột tại nhà. Mình vẫn không tin đó là sự thật, một tin buồn quá đột ngột. Tuy thời gian gặp gỡ giữa hai chú cháu không nhiều, nhưng những lần gặp gỡ ít ỏi đó là những tình cảm mà mình rất trân trọng mình dành cho chú. Giờ ngồi đây, tự dưng mình vẫn thấy hối hận vì hôm đó cô chú nói mày ngủ ở đây, mai tao dắt mày đi sáng tác ảnh cùng chú. Vậy mà mình nỡ từ chối vì e ngại điều gì chẳng rõ.
Giờ thì chú đã đi xa rồi. Những lần đến Hà Nội sẽ không còn được mong mỏi ghé gặp để nghe những câu chuyện chiêm nghiệm của chú nữa. Nhưng những khoảnh khắc vàng, và cả lời ca hôm đó chú cất vang, chắc hẳn là làm sao mình quên được. Chẳng phải tên tuổi và dấu ấn của chú sẽ tồn tại mãi mãi đó sao.
Mấy tối nay ngồi nghe lại bài ca nhiếp ảnh chú sáng tác, coi lại những tác phẩm của chú, để rồi càng thấm thía ý nghĩa của Nhiếp ảnh với đời mà chú đã nói nhiều hơn.